Chèng-hú ūi-tio̍h beh pó͘-thiap lông-bı̂n ê seng-oa̍h. Ū sı̍t-si chin-choē ê chèng-chhek. Ū chı̍t kang, lông-hoē ê hòng-sàng-ki teh kóng-pò kóng, “Nā thêng-keng ê lông-tē, ē-tit-thang niá gō͘-chheng. Nā ū phùn-bū-khı̀--ê, tio̍h ē-sái niá la̍k chheng. Ài toà ı̀n-á kap sin-hūn chèng kàu lông-hoē pān-sū chhù lâi niá.” Hit ē-po͘, khoàⁿ ū chı̍t ê lāu a-pô chhiú the̍h tio̍h ı̀n-á kap sin-hūn chèng beh lâi niá chı̂ⁿ. Pān-sū-oân kám-kak chin kı̂-koài, chiū mn̄g i kóng, “A-pô--á, lí kiám koh ū teh choè sit?” I ı̀n kóng, “Bô--ah! M̄-kú goá í-keng la̍k-cha̍p goā hoè, lóng thêng-keng--ah, iû-koh ta̍k àm lóng khùn boē khı̀, só͘-í goá lóng chóng beh lâi niá bān-it! ” (Tâi-oân-jı̄ Cha̍p-chı̀ tē 7 kı̂, 2001 nı̂ 5 ge̍h)