Goā-kok bo̍k-su kóng Tâi-gí

 Kó͘-chá kó͘-chá ū chı̍t-ê goā-kok bo̍k-su lâi Tâi-oân thoân-kàu. I piàⁿ-sè teh o̍h Tâi-gí. Chóng-sı̄ I ê peh siaⁿ-tiāu lia̍h boē chún, tiāⁿ-tiāⁿ hō͘ lâng chhiò. Ū chı̍t-pái i hō͘ hoē-iú chhiò kàu chin pháiⁿ-sè, siūⁿ beh kiò in “M̄-thang chhiò, m̄-thang chhiò.“ M̄-kú i ê siaⁿ-tiāu koh lia̍h bô chún, soah kóng choè “M̄-thang chhio, m̄-thang chhio.” Tāi-ke thiaⁿ-liáu lóng chhiò kàu khōng-kha-khiàu. Chit-ê goā-kok bo̍k-su soah kiàn-siàu tńg siū-khı̀, tō mā: “Chhiò siáⁿ-mih? Kà lín lóng boē-hiâu!” Chèng hoē-iú thiaⁿ-liáu koh chhiò kàu lám pak-tó͘.
 (“Goá ū chı̍t-ê Bāng”, Tēⁿ Ngá-ı̂ chok-phín-chı̍p)