Hô͘-tô͘ Kàu-siū 1
Ū chı̍t ê chin chhut-miâ ê kàu-siū, i chhut-miâ 2 hāng: ha̍k-su̍t sêng-chiū kap hô͘-tô͘. Ū chı̍t pái i chē hoé-chhia beh chhut-tiuⁿ. Hoé-chhia kiâⁿ bô joā kú, chhia-chióng lâi chhâ-phiò. Kàu chit ê kàu-siū chia ê sı̂, kàu-siū koáⁿ-kín chhun-chhiú khı̀ lak-tē-á jı̂m phiò. Jı̂m kui-po͘, lóng jı̂m bô chhia-phiò. Kàu-siū soà khai-sí kín-tiuⁿ piàⁿ chhı̀n-koāⁿ, thâu-hia̍h ê koāⁿ toā-lia̍p sè-lia̍p kō-kō lı̀n. Chhia-chióng pún-té tō bat--i, mā chai-iáⁿ i chin hô͘-tô͘, i tio̍h án-ne kā kàu-siū an-ùi, kóng: “Kàu-siū lí bián kín-tiuⁿ, khoaⁿ-khoaⁿ-á chhoē. Pa̍t-jı̍t-á nā chhoē--tio̍h, chiah kià hō͘--goá.” Kàu-siū kā hit ê chhia-chióng kóng: “Būn-tê m̄ sı̄ tı̄ hia, būn-tê sı̄ goá nā bô chhoē tio̍h chhia-phiò, goá tio̍h m̄ chai beh tı̄ tó chı̍t chām lo̍h chhia !”