Hô͘-tô͘ Kàu-siū 2
Ū chı̍t ê toā ha̍k-chiá, chò lâng chin hô͘-tô͘, chò tāi-chı̀ mā chiok hàm. Ū chı̍t pái i chhut-goā bô chah só-sı̂. Tńg--lâi ê sı̂ í-keng saⁿ-keⁿ-poàⁿ-mê, ta̍k-ê mā lóng teh khùn--ah. Bô hoat-tō͘ thang jı̍p-khı̀ chhù-lāi, i tio̍h jı̍h tiān-lêng tú-siàu. Bô lâng ı̀n. I tiān-lêng ná jı̍h ná tı̄ hia se̍h-se̍h liām: “Kiám ē lóng bô lâng tı̄--leh? Kiám ē lóng bô lâng tı̄--leh?” Koè ū chı̍t-ē-á, toà tı̄ 3 lâu ê koán-ke peh--khí-lâi, kiâⁿ kàu thang-á-mn̂g piⁿ, ba̍k-chiu sa-bui sa-bui khoàⁿ tùi ē-bı̄n khı̀, kan-taⁿ àm-so-so, khoàⁿ lóng bô lâng, tio̍h phah-khui thang-á-mn̂g, toā-siaⁿ hoah: “Kàu-siū bô tı̄--leh !” Chhùi-lāi iáu teh se̍h-se̍h liām ê hô͘-tô͘ toā kàu-siū mā toè lâng hoah: “Bô tı̄--leh, bô iàu-kín, lí kā i kóng goá bı̂n-á-chài chiah koh lâi !”