Hok-khı̀ ê kin-pún

Chiân bat ū chı̍t ê hù-kùi toā koân ê ông, chóng-sı̄ i ta̍k jı̍t moá-sim chhim- chhim teh khoà-lū, tı̀-kàu chin toā hoân- ló. I thiaⁿ lâng kóng tı̄ bó͘ soaⁿ-nı̍h ū chı̍t ê chin tı̀-hūi ê sèng-jı̂n. Ông khı̀ hit ê sèng-jı̂n só͘ toà ê soaⁿ-hia̍t chhoē i, chiū kóng,“Sèng-jı̂n ah ! Goá lâi chhoē lí tiâu-tı̂ beh chhiáⁿ lí kà goá tit-tio̍h hok-khı̀ ê hoat-tō͘.”

Sèng -jı̂n chiū chhoā ông khı̀ kàu koân-koân ê chio̍h-khàm. Tı̄ khàm-téng ū chı̍t chiah eng-chiáu chò siū. Sèng-jı̂n tùi ông mn̄g kóng, “Eng-chiáu siáⁿ-sū chò siū tı̄ hiah-nı̍h koân ê só͘-chāi ? ”

Ông ı̀n kóng, “Káⁿ sı̄ ūi-tio̍h ài siám-pı̄ hong-hiám.”

Sèng-jı̂n chiū soà ı̀n kóng, “Lí tio̍h khoàⁿ eng-chiáu ê iūⁿ. Tı̄ thian-tông tio̍h khí lí ê chhù chiū moá-sim ē tit-tio̍h pêng-an bān-hok.”

(Tâi-lâm Hú-siâⁿ kàu-hoē-pò tē 172 koàn, 1899 nı̂ 7 ge̍h)