Í-chêng tı̄ Bí-kok ū chı̍t ê siàu-liân lâng, in-ūi thâi lâng, siū phoàⁿ sí-hêng, in kò͘-hiong ê lâng, lóng thè i kám-kak bô chhái, iáu hiah nih siàu-liân, chiū hō͘ lâng phoàⁿ sí-hêng, só͘-í ū lâng thê-gı̄ tio̍h pó i chhut lâi.
Chhı̄-tiúⁿ the̍h siâⁿ-lāi ê lâng só͘ chhiam ê miâ-phō͘, kàu kaⁿ-ga̍k khı̀ kı̀ⁿ chit ê siàu-liân lâng, kiò i tǹg ı̀n-á, piáu-sı̄ chiap-siū in ê pó-chèng, pó-chèng chhut-lâi í-āu bô beh koh choè pháiⁿ tāi-chı̀, nā-sı̄ chit ê siàu-liân lâng bô beh kı̀ⁿ i, m̄ chai-iáⁿ i chiū-sı̄ chhı̄-tiúⁿ, sı̄ beh lâi kiù i ê. Só͘-í toā-siaⁿ jióng kóng: “Kā goá chhut khı̀”.
Chhı̄-tiúⁿ jím-nāi koh kā i kóng: “Goá ū chı̍t-hāng hó mı̍h beh hō͘ lí khoàⁿ, chhiáⁿ lí khoàⁿ māi leh.”
“Goá bô ài khoàⁿ.” Siàu-liân lâng kū-choa̍t chhı̄-tiúⁿ ê hó ı̀, chhı̄-tiúⁿ chiū tńg-khı̀.
Āu-lâi koán-lí-oân lâi kā siàu-liân lâng kóng: “Tú-chiah hit ê sı̄ chhı̄-tiúⁿ, i beh lâi pó lí chhut khı̀, lí ū tǹg ı̀n-á bô?” Thiaⁿ chit kù oē, siàu-liân lâng chin siong-sim pài-thok koán-lí-oân koh chhiáⁿ chhı̄-tiúⁿ lâi, nā-sı̄ chhı̄-tiúⁿ bô ài chhap i lah.
(“Iâ-so͘ ê giân-hêng”, 1969, ia̍h 93 )