Thó͘-ní-kı̂ ê Phı̀-jū

Thó͘-ní-kı̂ kok ū chı̍t ê phı̀-jū teh kóng sûi lâng chó-iū pêng ū nn̄g ê thiⁿ-sài teh kin-sûi. Khoàⁿ lâng nā chò hó sū, tı̄ chiàⁿ chhiú pêng hit-ê chiū chiong hit chân sū kā i kı̀ lo̍h phō͘ soà tǹg ı̀n, sı̄ in-ūi i só͘ chò ê hó-tāi éng- oán bē hoè-bô-tit. Gū-tio̍h i chò pháiⁿ sū, tı̄ tò-chhiú pêng hit-ê iā kā i kı̀-lo̍h phō͘. Tán kàu poàⁿ-mê khoàⁿ hit ê lâng nā àⁿ thâu kı̂-tó kóng, “Si-in ê Siōng-tè ah! Goá ū tek-choē kiû sià-bián goá”, nā thiaⁿ án-ni, thiⁿ-sài chiū ēng hái-jiông tùi phō͘-nı̍h chhit khí-lâi. Siat-sú koè poàⁿ-mê nā bô jı̄n choē, chó-pêng ê thiⁿ-sài iû-goân kā i khàm-ı̀n, tng hit-tia̍p tı̄ chiàⁿ chhiú pêng ê thiⁿ-sài chiū thè i lâu ba̍k-sái. “Thiⁿ-sài kiám m̄ sı̄ lóng chò chhe- ēng ê Sı̂n hōng-chhe, in-ūi tit-tio̍h kiù ê lâng ê lı̄-ek lâi ho̍k-sāi Siōng-tè.” (Hi. 1:14)

(Tâi-lâm Kàu-hoē-pò tē 294 koàn, 1909 nı̂ 9 ge̍h)